Thuỳ dịch
Một số đạo diễn làm phim là để phục vụ khán giả. Một số khác, điển hình như Steven Spielberg hay Alfred Hitchcock làm phim cho khán giả và cho bản thân họ nữa. Hitchcock đã làm việc đó cực kỳ xuất chúng; ông ấy biết chính xác làm thế nào để chơi với cảm xúc của khán giả. Thế nên bạn có thể nói rằng Hitchcock chỉ làm phim có tính chất gây hồi hộp, nhưng trong các phim của ông có tồn tại các yếu tố thuộc về tâm lý học và chúng rất cá nhân, chính điều này đã làm cho Hitchcock trở thành một người làm phim vĩ đại. Những bộ phim của ông là những bộ phim rất cả nhân, ngụy trang dưới lớp áo phim thriller, thật đấy.

Đối với tôi, tôi làm phim cho bản thân tôi. Tôi nghĩ rằng và biết rằng đâu đó ngoài kia sẽ có khán giả, tất nhiên sẽ là như vậy. Nhưng số lượng khán giả này nhiều ít ra sao thì tôi không biết. Một số người sẽ xem phim, một số người sẽ trân trọng nó, một số người thậm chí sẽ xem đi xem lại, nhưng chắc chắn là không phải ai cũng vậy. Vậy nên tôi thấy rằng cách làm việc phù hợp nhất với tôi là làm ra những bộ phim mà tôi là khán giả của nó.

Vì đôi khi tôi cũng làm với các studio, nên phim của tôi được chiếu thử cho một số lượng khán giả nhất định để xem họ phản ứng như thế nào. Tôi thấy đó là một điều thú vị nếu xét về việc bạn có thể phát hiện ra những điểm ABC về dự án của bạn. Bạn có thể xác định được điều gì đó trong phim của mình đang không được chuyển tải đúng cách, điều gì đó đang gây hoang mang và điều gì cần được làm rõ, có chỗ nào thừa thãi hay không, độ dài như vậy là đã được chưa… mấy thứ kiểu như vậy. Nhưng nếu có khán giả nói “Tôi không thích những người trên phim, tôi sẽ không xem phim này.” thì… đời là vậy thôi! Khi bộ phim ra mắt, công chúng sẽ đánh giá nó, những người quyết định đi xem phim sẽ biết họ cần trông đợi điều gì ở bộ phim.

Nhưng đối với một nhóm khán giả thử nghiệm thì tất nhiên sẽ có người không quan tâm. Vậy nên bạn phải tự mình biết được những nhận xét nào thì cần phải lắng nghe và những nhận xét nào thì nên lờ đi. Tất nhiên là điều này sẽ gây ra những vấn đề với các studio vì họ muốn mọi thứ phải được giải quyết.

Bộ phim duy nhất mà tôi làm cho khán giả là Cape Fear. Nhưng đó là do thể loại phim, nó là một phim thriller, và khi bạn làm phim thuộc thể loại này, có một số nguyên tắc nhất định mà bạn phải tuân thủ để khiến khán giả phản ứng theo một số cách thức nhất định: hồi hộp, sợ hãi, phấn khích, cười… Tuy vậy, tôi vẫn phải nói rằng, “khung xương” của phim đó được làm cho khán giả, nhưng những thứ còn lại thì tôi làm cho bản thân tôi.


Bình luận về bài viết này