Thuỳ dịch
Tôi nghĩ rằng một trong những điều quan trọng hàng đầu với một người làm phim là có thể thuộc về một nhóm người mà trong đó họ có thể nói chuyện và trên hết là trao đổi ý tưởng. Khi Sartre viết cái gì đó, nó luôn là kết quả của rất nhiều cuộc trò chuyện với 40-50 người. Tôi nghĩ rằng việc tự mình làm cả một bộ phim cũng khó như việc chơi tennis một mình vậy: Nếu không có ai đó ở phía bên kia đánh bóng lại thì không thể nào mà chơi được.

Những bộ phim hay nhất là những bộ phim được trao đổi nhiều. Và để làm được điều đó, đạo diễn cần một người nào đó khác, có thể là diễn viên hoặc kỹ thuật viên. Tuy nhiên, hiện nay, tôi thấy rằng ngày càng khó để tôi có thể tìm được người như vậy trong các phim tôi thực hiện. Những người tôi làm việc cùng có vẻ không quan tâm lắm; họ có vẻ không tự hỏi bản thân họ nhiều câu hỏi, và chắc chắn là họ chẳng bao giờ hỏi tôi cả.

Ví dụ, trong bộ phim vừa rồi của tôi, một trong những diễn viên có câu thoại là: “Diễn xuất giết chết ngôn từ.” Đây là câu nói của Marguerite Duras và tôi không thực sự đồng ý với nó – tôi dùng nó như một câu hỏi chứ không phải là một lời tuyên bố. Tuy nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên là người diễn viên trẻ nói câu thoại này không bao giờ hỏi tôi về ý nghĩa của nó hay tại sao tôi lại yêu cầu cô ấy nói như vậy cả. Chúng tôi đã có thể thảo luận về nó và tôi chắc chắn rằng điều đó sẽ làm cảnh đó tốt hơn. Tôi ngày càng gặp nhiều khó khăn trong việc tìm ra người thực sự hứng thú làm phim. Người duy nhất mà tôi vẫn còn trao đổi đôi chút là nhà sản xuất, bởi vì anh ấy chắc chắn là người hứng thú với phim. Nó liên quan nhiều hơn đến khía cạnh tài chính, nhưng dù sao thì có cũng hơn không. Hầu hết những người khác làm cho tôi cảm thấy tôi là một cô gái lăng loàn trong làng vậy – bạn biết đấy, những chàng trai trẻ ngủ với cô ta để họ có thể khoe khoang về điều đó.

Đây là trường hợp của Delon. Anh ta “ngủ” với Godard để anh ta có thể đến dự liên hoan phim Cannes và bước lên cầu thang lớn trải thảm đỏ. Đó thực sự là một thỏa thuận giữa chúng tôi. “Đừng cãi nhau; tôi làm phim của tôi và anh được bước lên thảm đỏ.” Anh ta có được thứ mà anh ta muốn. Nhưng giờ đây anh ta bắt đầu nói xấu về bộ phim. Tôi nghĩ đó là một sự nhục nhã.


Bình luận về bài viết này