Tác giả Jonathan Shapiro
Thuỳ dịch
Mọi nhân vật trong câu chuyện, bất kể họ là ai, có cùng một điểm chung: họ muốn cái gì đó.
Điều quan trọng là người viết, và luật sư, biết được họ muốn gì. Bởi vì điều họ muốn tiết lộ họ là ai, giải thích các thành kiến tiềm ẩn, chỉ ra sự đáng tin của họ và gợi ý rằng họ là người nói sự thật hay là kẻ dối trá.
Weinstein muốn một chương trình truyền hình thành công. Tôi cũng vậy. Người ta thường tin rằng việc làm ra một chương trình truyền hình ăn khách là cách chắc chắn nhất để giành được danh vọng, quyền lực, giàu sang, tiếng tăm và tình yêu của đàn bà, chưa kể đến trẻ em và những người đàn ông khác. Được hàng triệu người theo dõi, một bản hit tạo ra doanh thu hàng trăm triệu đô la, có thể được tôn vinh như một hiện tượng văn hoá, và luôn khiến tác giả của chương trình đó hạnh phúc cho đến cuối đời. Hay đó là những gì mà đơn vị đại diện đã nói với tôi.
Do đó, tôi, với tư cách là một người kể chuyện trong câu chuyện của Weinstein, đã cầu nguyện cho một vụ tai nạn ô tô cho thấy rằng tôi sẽ không tạo ra được một chương trình ăn khách. Vì bất cứ lý do gì – sushi kém chất lượng, áp lực của thời điểm này – tôi đánh mất quan điểm. Tôi trở thành một kẻ cuồng loạn.
Nhân vật muốn điều gì, họ cố gắng như thế nào để có được nó, họ làm gì khi phải đối mặt với các trở ngại, tất cả đều có tác dụng tiết lộ nhân vật đó là ai và họ là người như thế nào. Trong các câu chuyện, những điều mà người ta muốn còn được gọi là “tiền cược”. Tất cả các câu chuyện đều cần có “tiền cược”. Khán giả phải hiểu và liên hệ được với cái gì đang bị đe doạ. Nếu “tiền cược” này không quan trọng, thì câu chuyện cũng không quan trọng.



Bình luận về bài viết này