Thuỳ dịch
Điều khiến tôi ấn tượng nhất về các sinh viên điện ảnh và những người làm phim trẻ ngày nay đó là họ không còn bắt đầu sự nghiệp của mình bằng cách làm phim ngắn, mà thay vào đó, họ làm quảng cáo hoặc MV. Tất nhiên đây là hệ quả của sự phát triển của ngành công nghiệp nghe nhìn. Họ sống trong một nền văn hoá mà những ưu tiên của nó khác với những ưu tiên trong thời đại của tôi. Mặc dù vậy, vấn đề đối với quảng cáo và MV là, trái ngược với phim ngắn, khái niệm kể chuyện của nó bị bóp méo đi rất nhiều. Tôi có ấn tượng rằng thế hệ này, thông qua chuyện làm việc với hình ảnh mang một chức năng cơ bản hoàn toàn khác, họ đang đánh mất dần khái niệm về ý nghĩa của việc kể chuyện. Việc kể một câu chuyện không còn là mục tiêu chính hay động lực chính nữa. Và mặc dù tôi không muốn đánh đồng mọi thứ với nhau, nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng các đạo diễn trẻ, hơn ai hết, đang hướng đến một mục tiêu nào đó hoàn toàn mới mẻ. Họ cho rằng họ làm phải cho khán giả ấn tượng bằng sự mới lạ trong tác phẩm của họ, và đôi khi một hiệu ứng hình ảnh vui nhộn có thể trở thành một lý do chính đáng để làm một bộ phim. Mặc dù vậy, tôi tin rằng, trên hết, nhiệm vụ của người đạo diễn là phải nói lên điều gì đó: anh ấy hoặc cô ấy cần phải kể một câu chuyện.
Gần đây tôi đã rút ra được một kết luận: trên thực tế, khi tôi bắt đầu, tôi cũng không thèm quan tâm đến câu chuyện. Đối với tôi, đầu tiên, thứ duy nhất quan trọng là hình ảnh – sự phù hợp của một hình ảnh hoặc một tình huống. Nhưng không bao giờ là câu chuyện. Đó là một khái niệm xa lạ. Việc tổng hợp nhiều tình huống có thể tạo nên cái gì đó mà bạn có thể gọi là câu chuyện, một cách khập khiễng, nhưng tôi chưa bao giờ xem nó như một mệnh đề với đoạn mở đầu, đoạn giữa và kết thúc.
Hồi đó lúc làm Paris, Texas tôi đã có một khám phá. Tôi nhận ra rằng câu chuyện có thể được ví như một dòng sông và nếu bạn dám giong buồm trên đó, và nếu bạn tin tưởng dòng sông, thì nó sẽ đưa con thuyền của bạn tới một nơi diệu kỳ. Cho đến lúc đó, tôi vẫn luôn chiến đấu chống lại dòng chảy. Tôi ở mãi trong một cái ao nhỏ bên rìa vì tôi thiếu tự tin. Trong bộ phim đó, tôi nhận ra sự tồn tại của câu chuyện, nó ở đó mà không cần tới chúng ta. Thực ra chúng ta không cần phải tạo ra chúng, bởi vì nhân loại đã mang chúng vào cuộc sống. Bạn chỉ cần để cho chúng mang đi.
Kể từ ngày đó, việc kể chuyện đã trở thành một mục tiêu ngày càng quan trọng trong cách tiếp cận điện ảnh của tôi, cùng với đó khao khát làm ra những hình ảnh đẹp lùi ra phía sau và thậm chí đôi khi nó còn trở thành một chướng ngại. Lúc đầu, lời khen lớn nhất mà một người có thể dành tặng cho tôi là tôi đã làm ra những hình ảnh đẹp mắt. Ngày nay, nếu ai đó nói với tôi như vậy, tôi thấy rằng bộ phim đó là một thất bại.



Bình luận về bài viết này