Tác giả Jonathan Shapiro
Thuỳ dịch

Một bộ phim hay chưa bao giờ được làm ra từ một kịch bản dở. Và cũng không nhiều vụ án thành công với kịch bản dở.

Nhưng viết kịch bản là một công việc nặng nhọc

Trong suốt những năm làm việc với David E. Kelley,  các show của anh ta liên tục được phát sóng – Ally McBeal, The Practice, và Boston Public. Anh ấy viết gần như toàn bộ kịch bản cho cả 3 show này. Nghĩ mà xem.

Kịch bản cho một show truyền hình trung bình cần 3 tuyến truyện riêng biệt. Nó được viết đi viết lại rất nhiều lần, với ít nhất là 5 bản draft. Nó cần được hiệu đính, biện hộ và lấy ý kiến của các giám đốc điều hành studio và mạng lưới các luật sư. Viết 66 giờ truyền hình chất lượng cao (gồm 3 show, 22 tập cho mỗi show) trong chưa đầy một năm, bạn sẽ hoàn toàn suy sụp.

Không có bất kỳ một cây viết nào có thể tự mình làm được nhiều như vậy. Có nhiều loạt phim với chủ đề pháp lý khác – như CSI, Law & Order  – việc Kelley làm là thực sự phi thường.

Phải thừa nhận là anh ta lợi dụng các nhóm viết, ăn cắp ý tưởng và outline của họ, cho phép một số người cùng tham gia viết với anh ấy trong 4-5 tập gì đó của mỗi mùa. Nhưng toàn bộ những thứ còn lại là do anh ấy thực hiện.

Cho đến bây giờ, anh ấy vẫn là người duy nhất giành 2 giải Emmy vì đã sáng tạo và sản xuất cho show truyền hình hài hay nhất và show truyền hình drama hay nhất trong cùng một năm.

Vậy tại sao người ta không học hỏi anh ấy nhiều hơn?

Làm việc với một thiên tài là một may mắn và cũng là một cực hình. Kelley có thiên tài trong việc cấu trúc một câu chuyện, nhận ra các điểm kịch tính trong đó, và biết khi nào thì nên tiết lộ thông tin… tất cả dường như đã nằm trong não anh ấy từ lúc mới chào đời và anh ấy không cần nỗ lực gì cả.

Nhưng sự thật thì không phải vậy. Kelley làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ luật sư hay biên kịch nào mà tôi từng biết. Anh ấy chỉ không thể hiện nó ra với mọi người mà thôi.

Bắt đầu ngày làm việc của mình vào lúc 8h30 sáng sau khi đưa mấy đứa con đến trường, anh ấy sẽ ngồi lì trong văn phòng và viết tay lên các tập giấy dày cộp. Anh ấy có thể ăn tại bàn hoặc ra ngoài một chút để ăn trưa, nhưng sau đó anh ấy tiếp tục làm việc đến 5h chiều rồi mới về nhà ăn tối. Giờ nghỉ là là một khái niệm tương đối, một xu hướng tự huyễn hoặc của người New England để giảm bớt cảm giác về khó khăn mà họ phải trải qua. Sự thật là không khi nào anh ấy ngưng viết truyện cả.

Anh ấy sẽ viết lên giấy nháp trong buổi họp với các giám đốc điều hành studio, viết lên thực đơn khi phỏng vấn các đạo diễn. Anh ấy viết vào đêm khuya, vào buổi sáng trước khi đi làm và vào cuối tuần. Anh thường rời văn phòng với một nửa kịch bản đã viết và quay lại vào ngày hôm sau với một kịch bản hoàn chỉnh. Cuối ngày thứ 6, anh chào mọi người và ra về tay không rồi sau đó thứ hai đi làm anh ấy xuất hiện cùng 2 tập kịch bản.

Và anh ấy không chỉ viết kịch bản cho các show truyền hình của anh. Trong khi đưa hàng trăm câu chuyện vào cỗ máy truyền hình, Kelly còn viết các tập pilot mới, cũng như viết bản thảo cho kịch bản phim điện ảnh. Không phải cái nào cũng được đưa vào sản xuất, nhưng chúng tốt hơn so với nhiều kịch bản của nhiều người khác.

Anh ấy sung mãn đến mức tự trở thành đối thủ của chính mình. Các giám đốc bỏ qua một số kịch bản của Kelley không phải vì nó không đủ tốt, nó tốt hơn rất nhiều so với kịch bản được đưa vào sản xuất của một số biên kịch khác, nhưng nó không tốt bằng cách kịch bản xuất sắc mà Kelley đã viết.

Bạn có thể thấy cái giá mà anh ấy phải trả.

Một năm sản xuất truyền hình bắt đầu vào tháng 6 và kéo dài đến tháng 4. Khi một tập phim được quay, một tập khác được chuẩn bị để sản xuất, nhiều tập khác đang ở trong các giai đoạn biên tập khác nhau, và nhiều hơn nữa đang ở trong quá trình viết. Đó là một cuộc chiến đầy hao tổn, một sự mài mòn không bao giờ kết thúc. Cỗ máy truyền hình cho một show cần khoảng 200 người, nhưng nó sẽ bị ngưng sóng nếu câu chuyện không tốt.

Cũng giống như một tay chơi bóng kỳ cựu, Kelly bắt đầu mùa mới một cách sung mãn, khỏe mạnh và thoải mái. Sau 4 tháng, anh ấy chỉ còn là một sinh vật sống vật vờ. Xanh xao và gầy còm, đôi mắt đỏ hoe vì kiệt sức, sụt cân không lý do, như thể là những câu chuyện đã rút hết sức sống của anh vậy. Rất nhiều người lo lắng cho anh. Vào bữa trưa, anh ấy thường ngồi bên cạnh Johnny Rockets và nhìn chằm chằm vào miếng burger như thể quá mệt mỏi đến độ không còn chút sức lực nào mà cầm nó lên nữa.

Không phải là anh ấy không có việc gì khác để làm. Anh ấy có nhiều tiền đến mức không biết tiêu làm sao cho hết, có nhiều giải thưởng hơn mong đợi của bất kỳ ai, thành công đến mức người ta nằm mơ cũng không tưởng tượng được, anh ấy là một con người hạnh phúc, khỏe mạnh với một người vợ và hai đứa con. Cô ấy có lẽ không phải là kiểu người mặc đồ Batman đi vòng vòng trong nhà cả ngày nhưng cô ấy chính là nữ minh tinh Michelle Pfeiffer.

Điều này dẫn đến cuộc tranh luận không thể tránh khỏi này trên phim trường:

– Nhân danh Đức Chúa Trời, tại sao người đàn ông này lại làm công việc theo cách tự huỷ hoại bản thân như vậy?

– Lý do là vì việc kể chuyện cực kỳ quan trọng với anh ta.

Anh ấy tập trung một cách rất nghiêm túc vào việc kể chuyện, đó là nền tảng của mọi thứ anh ấy làm. Nó xứng đáng với tất cả những gì anh ấy có. Đó là lý do anh ấy là người giỏi nhất từng tồn tại.

Bình luận về bài viết này

Quote of the week

What should young people do with their lives today? Many things, obviously. But the most daring thing is to create stable communities in which the terrible disease of loneliness can be cured.

~ Kurt Vonnegut

Nếu thấy các bài viết hay và hữu ích, hãy mua cho Thuỳ một ly Marou