Bất cứ thứ gì khiến bạn cảm thấy rằng một phương tiện mới thật kỳ quặc, xấu xí, không thoải mái và đáng ghê tởm lại chắc chắn sẽ là yếu tố khiến thứ phương tiện đó trở nên độc đáo. Đĩa CD xước, video kỹ thuật số giật, những nhiễu sạn của âm thanh 8-bit… tất cả những thứ đó sẽ được trân quý và được mô phỏng lại ngay khi chúng không còn phổ biến nữa. Nó là âm thanh của sự thất bại… âm thanh của những thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, của một phương tiện đang được đẩy đến giới hạn của nó và tan vỡ. Tiếng guitar méo mó là âm thanh của một cái gì đó quá lớn đối với phương tiện được dùng để truyền tải nó. Những ca sĩ nhạc blues với chất giọng khàn đặc là âm thanh của tiếng khóc xúc động quá mạnh mẽ vang lên khi cổ họng không thể nào thể hiện được một cách trọn vẹn. Sự phấn khích của những hạt sạn trên phim nhựa, của những bức ảnh đen trắng bạc màu, là sự phấn khích khi chứng kiến những sự kiện quá quan trọng mà phương tiện được chỉ định để ghi lại không thể nào mang chứa hết.
– Brian Eno
Quan điểm này của Brian Eno nhắc cho mình nhớ rằng điều quan trọng nằm ở nội dung truyền tải chứ không nằm ở phương tiện truyền tải. Phương tiện dù có tốt đến mức nào cũng vẫn chỉ là phương tiện. Những điều cũ kỹ đẹp ở nơi cái nội dung vĩ đại mà nó truyền tải, và bản thân sự cũ kỹ cũng có tác dụng đổ thêm lên trên đó một lớp màu hoài niệm đậm đặc và tha thiết. Tha thiết.



Bình luận về bài viết này