Thuỳ viết

Khủng hoảng tuổi 30 có nhiều cái đáng sợ. Nó là cái turning point mà ở đó mình nhận ra mình phải bắt đầu lại từ con số không. Là giai đoạn tam quan sụp đổ khi những điều mình từng tin tưởng, qua thời gian bỗng trở nên lung lay trước những ấn tượng trái ngược mà thực tế cuộc đời khiến mình chứng kiến. Ngoài ra thì còn có peer pressure, sự rạn nứt của các mối quan hệ, mất động lực, burn out, mất định hướng… Dạo gần đây, mình chứng kiến thêm một điều cũng đáng sợ không kém, đó là sự chối bỏ chính bản thân mình.

Tuổi thiếu niên xuân xanh đắc chí, vó ngựa phi nhanh, ai cũng ít nhiều mang trong mình một chút ảo tưởng về bản thân, một chút niềm tin rằng mình tốt hơn, vĩ đại hơn so với những gì mà mình thật sự là. Ở tuổi 30 nhìn lại, những chiến tích đạt được có thể dùng để chứng minh điều đó dường như không thực sự đáng kể, chúng ta bắt đầu tự hoài nghi bản thân mình.

Nhiều người có mong muốn bắt đầu lại từ đầu ở tuổi 30. Đi kèm với đó là một chút cảm giác muốn đoạn tuyệt với quá khứ, với cuộc sống mà mình từng có trước đây cùng tất cả những muộn phiền tủi hổ mà mình từng phải trải qua trong đó. Chúng ta có cảm giác rằng mình phải bắt đầu lại từ con số không, thậm chí là số âm. Cái cảm giác đó dường như làm khuếch đại thêm nỗi bất an, bơ vơ và mất phương hướng trong lòng mình. Đó là một xu hướng đáng sợ trong vòng xoáy khủng hoảng tuổi 30.

Trong cơn khủng hoảng, có người chọn bỏ mặc thả xuôi dòng, có người chọn phủ nhận, có người bình tĩnh vượt qua, có người gồng mình chống lại… Mỗi lựa chọn đều đi kèm với một kết quả. Không có gì tốt tuyệt đối, cũng không có gì tệ tuyệt đối. Và mỗi người sẽ có lựa chọn của riêng mình. Trong những ngày khủng hoảng, mình căng thẳng đến mức không tập trung được vào một điều gì cụ thể, áp lực bủa vây tứ phía, cả người mình bị đè bẹp bởi một thứ sức ép vô hình không biết cách nào thoát khỏi. Mình cố gắng để làm thật tốt mọi thứ và mong muốn đạt được kết quả tốt nhất. Nhưng mình nhận ra rằng việc đổ quá nhiều nỗ lực, cố gắng “làm tốt hơn bình thường” cũng giống như một dạng mong chờ may mắn, rằng sẽ có phép màu xuất hiện giúp mình trở thành một người tốt hơn so với bản thân mình thường ngày, một dạng chối bỏ phiên bản thường ngày của bản thân để mong chờ sự xuất hiện của một phiên bản tốt hơn, xuất sắc hơn, vào thời khắc quan trọng mang tính quyết định. Khi nôn nóng và đặt nhiều kỳ vọng thì kết quả thường không như ý, điều đó khiến mình mệt mỏi hơn, vỡ vụn hơn.

Khi những đợt turbulence qua đi, giữa những khoảng lặng, mình nhận ra rằng chỉ cần kiên định là chính mình, tiếp tục làm việc như bình thường theo khả năng vốn có thì mình sẽ có thể vượt qua được hết. Tất cả những điều mình trải qua đều ít nhiều đóng góp vào việc làm nên con người mình của ngày hôm nay, dù không là thành tựu thì cũng là bài học, hoặc ít nhất cũng là trải nghiệm. Không có nhân duyên nào là vô ích cả, bởi cuộc đời không đi lên đi xuống một cách tuyến tính mà phát triển theo hình xoắn ốc. Tức là đến một lúc nào đó, những nhân quả đã gieo sẽ lại tìm đến mình dưới một hình hài nào đó, lạ hoặc quen. Những con đường mình đã đi, những người mình đã gặp, những việc mình đã làm… tất cả đều là nền tảng để mình bước đi tiếp trong cuộc đời này, dù mình chọn đi theo ngã rẽ nào.

Đi trên con đường mới, ít nhất thì mình luôn có bản thân mình và quá khứ của mình. Đó là những nền tảng không thể thay đổi, không thể mất đi.

Mong cho mỗi chúng ta, qua mỗi ngày sống sẽ trở nên vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn, thông thái hơn và sẽ tìm thấy điều mình đang kiếm tìm. Đừng nản lòng, đừng sợ hãi và hãy yêu thương nhau.

Bình luận về bài viết này

Quote of the week

What should young people do with their lives today? Many things, obviously. But the most daring thing is to create stable communities in which the terrible disease of loneliness can be cured.

~ Kurt Vonnegut

Nếu thấy các bài viết hay và hữu ích, hãy mua cho Thuỳ một ly Marou