Trích đoạn trong cuốn “A Personal Record: Kurosawa and I” của Donald Richie xuất bản năm 1960
Thuỳ sưu tầm và biên dịch
Phim Nhật Bản thường có xu hướng nhẹ nhàng, giản dị nhưng bổ dưỡng, giống như món ochazuke (cơm chan trà xanh), nhưng tôi nghĩ chúng ta nên có những món ăn phong phú hơn, những bộ phim giàu chất liệu hơn. Vì vậy, tôi nghĩ mình sẽ làm một bộ phim kiểu này, đủ tính giải trí, hấp dẫn để người ta có thể thưởng thức nó trọn vẹn như một món ngon vậy.
Ngay từ đầu, ý định của tôi là như vậy – nhưng để làm được một bộ phim như thế ở Nhật Bản thực sự là một thử thách! Luôn có điều gì đó xảy ra. Hôm thì chúng tôi không có đủ ngựa; trời cũng thường hay mưa. Kiểu phim này đơn giản là không thể làm được ở đất nước này.
Rồi khi làm xong thì phim lại quá dài, nhưng rốt cuộc thì người ta vẫn phát hành bản đầy đủ ở Nhật Bản. Tuy vậy, chúng tôi phải cắt bớt đi để đưa phim đi Venice. Đương nhiên là chẳng nhà phê bình nào hiểu được nó cả. Ai cũng phàn nàn là phần đầu phim bị khó hiểu. Chắc chắn là như vậy rồi – đó là phần bị cắt nhiều nhất mà. Tôi biết bộ phim đó hay đến mức nào chứ. Nửa phần sau là phần được đưa đến Venice mà không bị cắt quá nhiều, mọi người đều hiểu và thích nó; trên thực tế, việc cắt tỉa bớt một số đoạn thừa giúp phần sau của phim trở nên tốt hơn.
Quá trình làm phim đó thực sự rất gian nan. Nhưng bộ phim đó cũng là một tác phẩm tuyệt vời. Các thành viên đoàn phim của tôi, những người luôn làm việc cùng tôi… đó là những người đồng nghiệp tốt nhất trên thế giới. Không chỉ là các biên kịch, thiết kế hay nhân sự sản xuất – tôi muốn nói đến những ngwofi thợ mộc, thợ điện và các thành viên tổ grip, phụ trách thiết bị trường quay. Dù tôi không nói với họ là phải làm như thế nào, nhưng những thứ họ làm ra luôn vừa ý tôi. Nhờ những con người như vậy mà tôi có thể làm được những bộ phim thế này.



Bình luận về bài viết này