Tác giả: Ed Ulbrich – Visual effects executive producer của phim
Thuỳ chỉnh lại dựa trên bản dịch của Phuong Nguyen
Hôm nay, tôi đại diện cho một nhóm gồm các họa sĩ, kỹ thuật viên và nhà làm phim – những người đã cùng nhau làm nên một dự án phim đặc sắc trong vòng 4 năm qua, và trong quá trình đó, họ đã làm nên bước đột phá trong việc tạo ra hình ảnh bằng máy tính.
Bây giờ tôi muốn cho các bạn xem một đoạn phim. Hi vọng nó không bị giật. Và nếu chúng tôi làm tốt việc của mình, bạn sẽ không biết rằng chúng tôi đã nhúng tay vào đó.
Đó là một đoạn trong phim “The Curious Case of Benjamin Button”. Nhiều người trong số các bạn, có lã đã xem bộ phim này hoặc đã nghe qua câu chuyện. Nhưng điều các bạn có thể không biết đó là: trong gần 1 giờ đầu của bộ phim, hình ảnh của nhân vật chính, Benjamin Button, do Brad Pitt thủ vai, được tạo ra hoàn toàn bằng máy tính, từ cổ trở lên. Chúng tôi không hề sử dụng công nghệ prosthetic makeup (trang điểm giả hay còn gọi là Hiệu ứng trang điểm đặc biệt và FX phục hình – là quá trình sử dụng phục hình điêu khắc, đúc khuôn và kỹ thuật đúc để hoá trang cho các nhân vật có hình thù dị biệt) hay sử dụng kỹ thuật chụp ảnh của Brad để ghép lên cơ thể của một diễn viên khác. Chúng tôi đã tạo ra phần đầu của nhân vật này hoàn toàn bằng kỹ thuật số.
Tôi muốn kể một chút về lịch sử của dự án. Nó dựa trên một câu chuyện ngắn của F. Scott Fitzgerald kể về một người đàn ông sinh ra là một ông già và càng ngày càng trẻ lại theo thời gian, chu kỳ sống của ông ta đi ngược lại với chu kỳ sống của người bình thường. Bộ phim này đã được nhắc đến ở Hollywood trong hơn nửa thế kỷ. Và chúng tôi lần đầu tiên tham gia vào dự án vào đầu những năm 90, với đạo diễn Ron Howard. Chúng tôi tiến hành nhiều cuộc họp và xem xét nó một cách nghiêm túc. Nhưng tại thời điểm đó, chúng tôi buộc phải tạm hoãn. Việc sản xuất bộ phim này dường như là bất khả thi. Công nghệ lúc đó chưa có đủ khả năng để tạo ra một người đàn ông lão hóa ngược. Hình dáng con người, cụ thể là đầu người, được xem như Chén thánh trong ngành công nghiệp của chúng tôi.
Dự án quay trở lại với chúng tôi sau một thập kỷ, và lần này là với đạo diễn David Fincher. Fincher là một người rất thú vị. David không hề sợ sệt trước công nghệ, và anh ấy rất kiên quyết. Và David không chấp nhận từ “không”. Cũng như chúng tôi, David tin rằng trong ngành công nghiệp hiệu ứng hình ảnh, mọi thứ đều có thể xảy ra, miễn là các bạn có đủ thời gian, nguồn lực và tất nhiên là tiền bạc. David rất hào hứng với bộ phim, và anh ấy đặt ra cho chúng tôi một thách thức. Anh ấy muốn nhân vật chính của bộ phim là một diễn viên thủ vai từ lúc trong nôi cho tới khi xuống mồ. Đó chính là Brad Pitt.
Chúng tôi trải qua một quá trình loại trừ và một quá trình khám phá với David, và tất nhiên chúng tôi từ chối việc sử dụng nhiều diễn viên khác nhau cho các giai đoạn khác nhau trong cuộc đời của nhân vật.
Chúng tôi thậm chí loại trừ ý tưởng sử dụng kỹ thuật trang điểm giả. Chúng tôi nhận ra rằng lớp hóa trang sẽ không giữ được lâu, và đặc biệt không thuyết phục trong các cảnh cận. Và hóa trang là một quá trình thêm vào. Bạn phải tạo ra một lớp mặt nạ giả. David muốn khắc họa thật sâu sắc gương mặt của Brad và làm cho tuổi tác trở của nhân vật trở thành một yếu tố sống động. Anh ấy phải là một nhân vật rất đáng thương. Vì vậy chúng tôi quyết định tuyển chọn một nhóm người sẽ đóng vai cơ thể của Benjamin ở những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời và chúng tôi sẽ xử lý phần đầu của Brad bằng máy tính, với các mức độ lão hoá khác nhau của Benjamin, và gắn vào cơ thể của các diễn viên kia. Nghe có vẻ thú vị nhỉ.
Tất nhiên, điều này như là Chén thánh trong ngành công nghiệp của chúng tôi, và trên thực tế, việc Brad Pitt là một biểu tượng toàn cầu cũng không giúp ích được. Chúng ta và khán giả liên tục thấy gương mặt của anh ấy ở khắp mọi nơi. Vì thế, thực sự không thể chấp nhận bất cứ sai sót nào. Có 2 xưởng phim tham gia: Warner Brothers và Paramount. Và cả 2 đều tin rằng đây tất nhiên sẽ là một bộ phim tuyệt vời, nhưng nó là một dự án có rủi ro rất cao. Người ta đánh cược vào nó rất nhiều tiền của và danh tiếng. Nhưng chúng tôi tin rằng phương pháp mà chúng tôi chọn sẽ có hiệu quả.
Tuy vậy, dù có rất nhiều lời thề thốt được đưa ra, các xưởng phim vẫn yêu cầu chúng tôi đưa ra bằng chứng thực tế. Và vì thế, vào năm 2004, họ yêu cầu chúng tôi thực hiện một đoạn chiếu thử cho phim này. Và chúng tôi đã làm nó trong vòng 5 tuần. Nhưng chúng tôi sử dụng nhiều tiểu xảo và lối tắt. Cơ bản là chúng tôi ghép một vài thứ lại để qua được buổi họp. Tôi sẽ cho các bạn xem.
Đây là thử nghiệm đầu tiên cho Benjamin Button. Và ở đây, như các bạn có thể thấy, đó là một đầu người được tạo ra bằng máy tính – khá tốt – nó được gắn lên cơ thể của một diễn viên khác. Nó hiệu quả. Và nó làm cho các vị giám đốc điều hành xưởng phim an tâm hơn. Sau nhiều năm bắt đầu rồi lại tạm dừng dự án này, cuối cùng họ đã bật đèn xanh cho bộ phim. Tôi còn nhớ khi người ta gọi điện cho tôi để chúc mừng dự án được thông qua, tôi đã gập người xuống mà nôn. Đó thực sự là một quãng thời gian khó khăn.
Chúng tôi bắt đầu họp nhóm sớm, và chúng tôi tập hợp mọi người lại. Vào những ngày đầu, chúng tôi giống như đang ở trong một cuộc trị liệu vậy. Chúng tôi thuyết phục và trấn an lẫn nhau rằng chúng tôi thật sự có thể thực hiện điều này. Chúng tôi phải xây dựng một bộ phim dài 1 tiếng đồng hồ với một nhân vật quá ư đặc biệt. Nhưng nó lại không phải là một bộ phim kỹ xảo; nó phải là người thật. Chúng tôi cảm thấy như đang trong một chương trình gồm 12 bước. Và tất nhiên, bước đầu tiên là thừa nhận mình đang gặp vấn đề. Chúng tôi gặp một vấn đề lớn: Không biết mình sẽ phải làm thế nào. Nhưng chúng tôi biết một điều. Là những người làm trong ngành hiệu ứng hình ảnh, chúng tôi, và David, tin rằng bây giờ chúng tôi có đủ thời gian, đủ nguồn lực, và hy vọng là chúng tôi cũng có đủ tiền, vì Chúa. Hơn nữa chúng tôi có đủ đam mê để hiện thực hóa quy trình và công nghệ.
Khi bạn đối mặt với những chuyện này, tất nhiên là bạn phải ngồi xuống và phân tích nó ra. Bạn chia một vấn đề lớn thành những mảnh nhỏ hơn và bắt đầu giải quyết chúng. Có 3 mảng chính mà chúng tôi cần tập trung vào. Chúng tôi phải làm Brad trông già hơn – làm anh ấy già đi khoảng 45 năm hoặc hơn thế. Và chúng tôi cũng phải đảm bảo rằng chúng tôi có giữ được các đặc tính của Brad, những cái giật nhỏ của cơ mặt, những nét tinh tế làm nên tên tuổi của anh ấy, và truyền tải chúng thông qua quá trình của chúng tôi để nhân vật Benjamin trên màn ảnh cũng có được nó.
Và chúng tôi cần phải tạo ra một nhân vật có thể đáp ứng mọi điều kiện. Anh ta có thể bước đi giữa ban ngày, vào ban đêm, dưới ánh nến, các cảnh cận phải trông thực tế và đáng tin, anh ấy phải trò chuyện được với các nhân vật khác, anh ấy phải có thể chạy, đổ mồ hôi, anh ấy có thể tắm, có thể khóc, thậm chí anh ấy có thể nôn. Không phải tất cả cùng một lúc — nhưng bạn biết đấy, anh ấy phải làm được tất cả những thứ đó.
Và chúng phải giữ được sự thuyết phục trong gần một giờ đầu của bộ phim. Chúng tôi quay khoảng 325 cảnh. Vì thế chúng tôi cần một hệ thống cho phép Benjamin có thể làm mọi thứ mà con người có thể làm. Và chúng tôi nhận ra rằng có một khoảng cách lớn giữa công nghệ tân tiến nhất vào năm 2004 và yêu cầu của chúng tôi đối với nó.
Vì thế chúng tôi tập trung vào ghi hình chuyển động. Tôi chắc các bạn đã thấy quy trình ghi hình chuyển động. Công nghệ tân tiến nhất vào lúc đó là một quy trình được gọi là ghi hình chuyển động dựa trên điểm. Tôi sẽ cho các bạn một ví dụ. Ý tưởng cơ bản là: bạn mặc một bộ quần áo bó sát, và người ta sẽ gắn một số điểm phản chiếu lên người bạn. Thay vì sử dụng máy quay phim, người ta dùng một tập hợp nhiều cảm biến hồng ngoại, và những cảm biến hồng ngoại đó sẽ theo dõi vị trí của những điểm đó trong không gian ba chiều trong thời gian thực. Và sau đó các animator có thể lấy dữ liệu chuyển động của những điểm đó và áp chúng vào nhân vật do máy tính tạo ra. Bạn có thể thấy nhân vật máy tính ở bên phải có cùng những chuyển động phức tạp như các vũ công thật.
Nhưng chúng tôi cũng xem những bộ phim khác vào lúc đó có sử dụng công nghệ theo dõi điểm trên gương mặt. Họ cũng đặt các điểm đánh dấu trên mặt và thực hiện quá trình tương tự. Và như bạn thấy, nó cho ra chất lượng cực kỳ tệ. Hình ảnh không thuyết phục chút nào. Chúng tôi nhận ra một điều, cái chúng tôi cần là thông tin diễn ra giữa các điểm. Chúng tôi cần các chuyển động tinh tế trên da. Chúng tôi cần phải thấy làn da chuyển động phía trên các lớp cơ trên xương. Chúng tôi cần các nếp gấp và các vết lõm và nếp nhăn và tất cả những thứ đó.
Khám phá đầu tiên của chúng tôi là mình phải hoàn toàn loại bỏ và bước ra khỏi các công nghệ hiện tại. Vì vậy chúng tôi không sử dụng công nghệ ghi lại chuyển động nữa. Bây giờ chúng tôi đã bước ra khỏi vùng an toàn, và bước sang một vùng đất mới. Chỉ còn lại một ý tưởng mà cuối cùng chúng tôi gọi là “món hầm công nghệ”. Chúng tôi bắt đầu chú ý tới các lĩnh vực khác. Ý tưởng là chúng tôi sẽ tìm thấy vàng hoặc mầm mống công nghệ đến từ các ngành công nghiệp khác như Hình ảnh Y khoa, không gian trò chơi điện tử, và áp dụng chúng để làm phim. Chúng tôi phải tạo ra một loại nước sốt. Và nước sốt này được mã hóa vào phần mềm mà chúng tôi viết để có thể ghép những công nghệ khác nhau này lại, kết hợp lại với nhau và hoạt động thống nhất.
Lúc đầu, chúng tôi tình cờ tìm thấy một vài nghiên cứu đáng chú ý thực hiện bởi một quý ông tên là Paul Ekman vào đầu những năm 70. Ông ấy tin rằng mình có thể phân loại khuôn mặt con người. Ông ấy nảy ra ý tưởng về một Hệ mã hóa các cử động khuôn mặt (Facial Action Coding System – hoặc gọi tắt là FACS). Ông ấy cho rằng có 70 điệu bộ hoặc kiểu khuôn mặt cơ bản, và những điệu bộ hoặc kiểu khuôn mặt đó có thể được kết hợp lại nhằm tạo ra vô hạn các khả năng mà gương mặt con người có thể làm. Và tất nhiên, chúng vượt qua cả tuổi tác, sắc tộc, văn hóa, giới tính. Nó trở thành nền tảng để chúng tôi tiến hành nghiên cứu sâu hơn.
Và sau đó chúng tôi tìm thấy một vài công nghệ đáng chú ý gọi là Tạo khối. Và ở đây các bạn có thể thấy một chủ thể đang được hóa trang bằng cách chấm lân tinh lên mặt. Và bây giờ chúng ta có thể chụp toàn bộ bề mặt chứ không chỉ chụp lại một vài điểm như trong công nghệ trước. Chủ thể đứng trước một hàng các máy quay được nối với máy tính, và những máy quay đó có thể, theo từng khung hình một, mô phỏng lại hình dạng chính xác của những gì chủ thể đang làm tại thời điểm đó.
Bạn sẽ có dữ liệu 3D trong thời gian thực của chủ thể. Và nếu bạn nhìn vào hình so sánh, ở bên trái, chúng ta thấy những gì dữ liệu thể tích (volumetric data) mang lại, và ở bên phải là dữ liệu từ các điểm đánh dấu. Rõ ràng đây là một công nghệ tốt hơn rất nhiều. Nhưng ở thời điểm đó, công nghệ này còn rất mới và nó chưa thật sự được chứng minh. Chúng tôi đo lường độ phức tạp và chính xác của dữ liệu theo số lượng đa giác. Ở bên trái, chúng ta thấy có 100,000 đa giác. Chúng ta có thể đạt tới hàng triệu đa giác. Nó dường như là vô tận.
Đây là sự đột phá. Lúc đó chúng tôi nghĩ: “Được rồi, chúng ta rồi sẽ ổn thôi. Công nghệ này sẽ mang lại hiệu quả.” Nếu chúng tôi có thể đưa Brad Pitt vào thiết bị này, và sử dụng quá trình Tạo khối này, chúng tôi chấm lân tinh lên mặt anh ấy và đặt anh ấy dưới đèn tia cực tím, và chúng tôi có thể scan anh ấy trong thời gian thực đang thực hiện các điệu bộ FACS của Ekman. Đúng không? thật hiệu quả, cuối cùng chúng tôi có một cơ sở dữ liệu 3D của tất cả những điều mà gương mặt Brad Pitt có thể làm.
Từ đó, chúng tôi chia những gương mặt đó thành những phần nhỏ hơn và tách các bộ phận trên gương mặt anh ấy ra. Vì thế cuối cùng chúng tôi có hàng ngàn và hàng ngàn và hàng ngàn hình dáng, một cơ sở dữ liệu hoàn chỉnh của tất cả những khả năng mà gương mặt anh ấy có thể làm.
Bây giờ, điều đó thật tuyệt, trừ việc anh ấy đang ở tuổi 44. Chúng tôi cần làm anh ấy già thêm 40 tuổi nữa. Chúng tôi mời Rick Baker, và Rick là một trong những bậc thầy về trang điểm và hiệu ứng đặc biệt trong ngành chúng tôi. Và chúng tôi cũng mời một quý ông tên Kazu Tsuji, và Kazu Tsuji là một trong những nhà điêu khắc hiện thực tuyệt vời nhất trong thời đại chúng ta. Và chúng tôi ủy thác họ làm một mô hình điêu khắc, hay là một tượng bán thân của Benjamin. Theo tinh thần của “Sự tiết lộ vĩ đại” (The Great Unveiling) — Tôi phải làm điều này — Tôi phải tiết lộ điều gì đó. Đây là Ben lúc 80 tuổi. Chúng tôi tạo ra 3 cái như thế: Ben lúc 80 tuổi, Ben lúc 70 tuổi, Ben lúc 60 tuổi. Và đây thực sự trở thành khuôn mẫu để tiến xa hơn nữa.

Nó được xây dựng từ hình ảnh thực tế của Brad. Vì vậy, thực tế theo phương diện giải phẫu, nó chính xác. Cặp mắt, quai hàm, răng… tất cả mọi thứ đều đúng theo những gì mà người thật có. Chúng tôi đem các tượng điêu khắc này quét vào máy tính. với độ phân giải cao — với một số lượng đa giác khổng lồ. Và chúng tôi có 3 gia số tuổi của Benjamin trong máy tính.
Nhưng chúng tôi cần nhiều dữ liệu hơn nữa. Chúng tôi trải qua một quá trình gọi là “Bám đuổi” (retargeting). Đây là Brad (44 tuổi) đang thực hiện một trong những điệu bộ FACS của Ekman. Và đây là kết quả dữ liệu từ đó, mô hình tạo ra từ đó. “Bám đuổi” là một quá trình chuyển dữ liệu sang một mô hình khác. Và bởi vì mô hình điêu khắc của Benjamin được xây dựng từ hình ảnh của Brad, chúng tôi có thể chuyển dữ liệu của Brad lúc 44 tuổi sang Brad lúc 87 tuổi. Bây giờ, chúng tôi có một cơ sở dữ liệu 3D của tất cả những gì gương mặt Brad Pitt có thể làm lúc 87 tuổi, 70 tuổi và 60 tuổi.

Tiếp theo, chúng tôi phải thực hiện quá trình quay phim. Trong lúc tất cả đang diễn ra, chúng tôi ở New Orleans và các địa điểm khắp nơi trên thế giới. Chúng tôi quay thân hình của diễn viên, và chúng tôi quay khi họ đội mũ trùm đầu màu xanh dương. Đây là những người đóng vai Benjamin. Mũ trùm đầu xanh giúp chúng tôi 2 việc: một là, chúng tôi có thể dễ dàng xóa bỏ đầu của họ; và chúng tôi có thể dán các điểm theo dõi lên đầu họ để có thể tái tạo lại chuyển động ghi hình và và các đặc tính quang học của ống kính được dùng để quay.



Nhưng chúng tôi cần diễn xuất của Brad để làm nền tảng xây dựng hình ảnh Benjamin. Vì vậy chúng tôi thực hiện bản dựng với các cảnh phim được quay trên hiện trường với toàn bộ dàn diễn viên và những diễn viên đóng vai (thân hình của) Benjamin. Và khoảng 6 tháng sau chúng tôi đưa Brad lên một sân khấu âm thanh ở Los Angeles và cho anh ấy xem những cảnh quay đó trên màn hình. Công việc của anh ấy là hoá thân thành Benjamin. Và chúng phát lại các cảnh quay. Anh ấy xem đi xem lại nhiều lần. Chúng tôi khuyến khích anh ấy ứng biến. Và anh ấy đã tạo ra một Benjamin thú vị và khác thường mà chúng tôi không ngờ tới. Chúng tôi quay anh ấy với 4 máy quay HD ở nhiều góc quay khác nhau và sau đó David sẽ chọn lần bấm máy (take) trong đó Brad đóng vai Benjamin mà anh ấy nghĩ là phù hợp nhất với cảnh quay và dàn diễn viên.
Từ đó chúng tôi bắt đầu thực hiện một quy trình gọi là phân tích hình ảnh. Và ở đây, bạn có thể thấy một lần nữa, các lần bấm máy (take) được chọn. Lúc này, dữ liệu được chuyển sang Ben lúc 87 tuổi. Và điều thú vị khi chúng tôi sử dụng công cụ phân tích hình ảnh là nó đo thời gian chuyển động của các thành phần khác nhau trên gương mặt của Benjamin. Nghĩa là chúng tôi có thể chọn, giả sử, lông mày trái của anh ấy. Và phần mềm sẽ cho chúng tôi biết, trong khung hình số 14 lông mày trái bắt đầu di chuyển từ đây qua đây và nó bao gồm chuyển động trong khung hình số 32. Và chúng tôi có thể chọn nhiều vị trí khác nhau trên gương mặt để lấy dữ liệu.
Và sau đó, loại nước sốt mà tôi đã nhắc đến về món hầm công nghệ của chúng tôi, thứ nước sốt bí mật đó là phần mềm cho phép chúng tôi khớp một cách hiệu quả các cảnh quay biểu diễn thực của Brad với dữ liệu độ tuổi của Benjamin, cùng những hình dạng FACS mà chúng tôi có. Trên nền tảng từng khung hình một, chúng tôi có thể xây dựng lại một cái đầu 3D khớp hoàn toàn với cảnh biểu diễn của Brad.





Đó là cả một quá trình dài.
Ở phần tiếp theo, tôi sẽ nói nhanh qua, bởi nó khá dài và chúng ta không có đủ thời gian.
Chúng tôi phải tạo ra một hệ thống chiếu sáng. Một nhiệm vụ quan trọng trong quá trình này là tạo ra môi trường ánh sáng cho mỗi một địa điểm mà Benjamin xuất hiện, để chúng tôi có thể đưa đầu của Ben vào bất kì cảnh quay nào và nó khớp hoàn toàn với ánh sáng trong set đó.
Chúng tôi cũng phải tạo ra một hệ thống mắt. Người ta nói: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, điều đó hoàn toàn đúng. Điều quan trọng là khi người xem nhìn vào đôi mắt của Ben, họ có thể cảm thấy sự ấm áp, cảm thấy tình người, và cảm thấy ý nghĩ của anh ấy thông qua đôi mắt đó, như vậy là chúng tôi thành công. Vì vậy chúng tôi cử một người tập trung xử lý hệ thống ánh mắt trong vòng gần 2 năm.
Chúng tôi cũng phải tạo ra một hệ thống miệng. Chúng tôi dùng khuôn răng của Brad và điều chỉnh độ mài mòn và màu sắc của răng theo thời gian.
Chúng tôi cũng phải tạo ra một cái lưỡi cho phép anh ấy phát âm rõ ràng. Có cả một hệ thống được viết trong phần mềm để lưỡi phát âm rõ. Chúng tôi cử một người dành khoảng 9 tháng cho phần lưỡi. Anh ấy rất nổi tiếng.
Thay da: một vấn đề lớn khác. Làn da phải hoàn toàn chính xác. Anh ấy ở trong một viện dưỡng lão, xung quanh là người già khác, vì thế anh ấy phải trông giống hệt những người khác. Có rất nhiều việc phải làm khi xử lý phần da, bạn có thể thấy trong một vài trường hợp nó hiệu quả, nhưng nó lại trông thật tệ trong trường hợp khác. Đây là một bước được thử nghiệm từ rất rất sớm trong quy trình của chúng tôi. Chúng tôi tạo ra một con rối điện tử mà Brad Pitt có thể điều khiển bằng chính gương mặt mình. Không nhất thiết phải có các animator đến để diễn giải hành vi hoặc điều chỉnh diễn xuất của anh ấy.
Có một vấn đề phát sinh trong quá trình làm, chúng tôi gọi đó là “Hiệu ứng Botox kỹ thuật số”. Khi mọi thứ đi qua hệ thống mà tôi vừa nói ở trên, Fincher sẽ luôn nói “Nó phun cát và làm mòn các góc cạnh của màn trình diễn.” Điều mà quá trình của chúng tôi và công nghệ không thể làm đó là chúng không thể hiểu ý định của diễn viên. Nó thấy một nụ cười là một nụ cười. Nó không thể nhận biết một nụ cười mỉa mai, hay một nụ cười hạnh phúc, hoặc một nụ cười chán nản. Nó cần con người tham gia vào để có thể tạo ra những chi tiết vi tế đó.
Cuối cùng chúng tôi gọi toàn bộ quá trình và tất cả công nghệ này là “bắt lấy cảm xúc”, chứ không chỉ là ghi lại chuyển động đơn thuần như công nghệ trước. Hãy nhìn lại.
Đó là cách để tạo ra một con người kỹ thuật số trong 18 phút.
Một chút thông tin bên lê, dự án này bao gồm 155 người dành 2 năm để làm nó, và tôi thậm chí không đủ thì giờ để nói về 60 kiểu tóc và việc cắt tóc bằng kỹ thuật số. Nhưng, đó là Benjamin. Cám ơn.


Bình luận về bài viết này