Khi còn trẻ, tôi cảm thấy những thứ này thật ngu ngốc và tầm thường. Tính tình tôi cáu bẳn, đầu óc tôi tinh quái, tôi thụ hưởng một nền giáo dục bấp bênh. Tôi cứng như đá hoa cương và tôi bất chấp. Tôi không tin ai cả và đặc biệt không tin phụ nữ. Tôi thách thức mọi thứ, tôi liên tục bị trục xuất, bị bỏ tù, tham gia vào những cuộc chiến, có lúc tôi tỉnh táo, có lúc tôi điên rồ. Trước đây, đối với tôi, bình an và hạnh phúc là dấu hiệu của sự thấp kém, dấu hiệu của những kẻ ở trọ trong ngôi nhà của sự yếu đuối, dấu hiệu của một kẻ quẫn trí. Nhưng sau những lần dâu bể, tôi bắt đầu chầm chậm nhận ra tôi thực ra không khác gì với những người khác, tôi cũng giống như họ. Tất cả mọi người đều huých tay nhau, kèn cựa nhau, lừa dối nhau để có được một số lợi ích không đáng kể, lời nói dối là vũ khí và mưu đồ thì trống rỗng. Một cách thận trọng, đôi khi tôi cho phép mình cảm thấy thoải mái. Tôi tìm thấy những khoảnh khắc bình yên khi nằm trong căn phòng trọ rẻ tiền, nhìn chằm chằm vào tay nắm tủ quần áo hay lắng nghe tiếng mưa rơi trong đêm. Nhu cầu của tôi càng ít thì tâm trạng của tôi càng tốt. Tôi được xây dựng lại. Tôi không biết khi nào, ngày, giờ, tất cả những thứ đó nhưng sự thay đổi đã xảy ra. Một cái gì đó trong tôi được nguôi ngoai, được xoa dịu. Tôi không còn cần phải chứng minh rằng mình là một người đàn ông, tôi không còn cần phải chứng minh bất cứ điều gì nữa. Tôi bắt đầu thấy mọi thứ: những chồng cốc xếp sau quầy ở quán cafe. Hay một chú chó đi dọc vỉa hè. Hay cách con chuột trên nóc tủ quần áo trong phòng tôi đứng yên, toàn bộ thân người nó, đôi tai nó, cái mũi nó, đều bất động, một phần cuộc sống thu vào bên trong nó và đôi mắt nó nhìn tôi và chúng thật đẹp. Và rồi… nó đi mất. Tôi bắt đầu cảm thấy ổn, tôi bắt đầu cảm thấy ổn trong cả những tình huống tồi tệ nhất và có rất nhiều những chuyện tồi tệ xảy ra. Tôi chào đón những khoảng bình yên ngắn ngủi, những mảnh vỡ tơi tả của hạnh phúc. Và cuối cùng tôi nhìn ra những cảm xúc thật của người khác, không hề được báo trước, như dạo này, như sáng nay, khi tôi chuẩn bị rời khỏi nhà, tôi thấy bóng vợ mình nằm trên giường, tôi chỉ thấy những lọn tóc xõa trên gối… vậy mà, tôi bất giác thấy đau đớn cho cuộc sống của cô, cái nằm đó bên dưới những lớp vỏ bọc. Tôi hôn lên trán cô, bước xuống cầu thang, đi ra ngoài, ngồi lên chiếc xe tuyệt vời của mình, cài dây an toàn, de xe ra. Cảm giác ấm áp ở đầu ngón tay lan xuống, bàn chân tôi nằm trên cần ga, tôi bước vào thế giới này một lần nữa, lái xe xuống đồi, băng qua những ngôi nhà đầy người và cả những ngôi nhà vắng người, tôi thấy người đưa thư, bấm còi, và anh ấy vẫy tay với tôi.

— Charles Bukowski

Mình không có ý kiến về những điều mà Charles Bukowski đã nói, không có ý kiến gì về giá trị và tư tưởng trong những tác phẩm của ông. Chỉ là, từ những lời chia sẻ rất đỗi cá nhân của ông về bản thân, mình nhìn thấy một cái gì đó rất người khi mỗi chúng ta trải qua một cuộc hành trình va vấp và học hỏi từ những va vấp, thay đổi để trưởng thành như sông sâu tĩnh lặng lúa chín cúi đầu, để thấy được những cảm xúc thật và sự thật nằm bên dưới những lời nói đầy tính che đậy, để biết cảm thông và trân quý những cảm xúc mong manh đó, để gần hơn với mỗi con người và gần hơn với loài người và với những điều chân thiện mỹ.

2 bình luận cho “Charles Bukowski: “Dù Là Bình An Hay Hạnh Phúc, Hãy Để Nó Bao Bọc Bạn.””

  1. Ảnh đại diện Hạnh phúc từ đâu tới? – Light-Printer

    […] Charles Bukowski nói: “Dù là bình an hay hạnh phúc, hãy để nó bao bọc bạn.” […]

    Thích

  2. […] Charles Bukowski nói: “Dù là bình an hay hạnh phúc, hãy để nó bao bọc bạn.” […]

    Thích

Bình luận về bài viết này

Quote of the week

What should young people do with their lives today? Many things, obviously. But the most daring thing is to create stable communities in which the terrible disease of loneliness can be cured.

~ Kurt Vonnegut

Nếu thấy các bài viết hay và hữu ích, hãy mua cho Thuỳ một ly Marou