Thuỳ sưu tầm và biên dịch
Khi trưởng thành, chúng ta trở thành những bậc thầy trong việc che giấu bản ngã, dày dạn kinh nghiệm trong việc nuôi dưỡng một cái tôi mà thế giới chẳng thể nào thăm dò được. Nhưng chúng ta cũng phải trả giá cho điều đó. Sau nhiều năm quay lưng với người khác, bảo vệ nội tâm của chính mình, bồi đắp nó bằng cách sống trong một thế giới khác, lấp đầy thế giới đó bằng những ảo tưởng và giấc mơ — thì kìa, chúng ta nhận ra mình đã tách biệt khỏi tất cả những người khác một cách vô vọng.
Chúng ta trở thành nạn nhân của chính “nghệ thuật” của mình. Chúng ta chạm vào người khác qua lớp vỏ ngoài thân xác của họ, và họ cũng chạm vào ta như thế, nhưng chúng ta không thể chạm tới điều gì sâu sắc hơn ở bên trong của họ và cũng không thể thổ lộ nội tâm của mình cho họ thấy. Đây là một trong những bi kịch lớn nhất của thế giới nội tâm — nó hoàn toàn mang tính cá nhân và không thể tiết lộ được.
Đôi khi chúng ta muốn chia sẻ điều gì đó cực kỳ thân mật với vợ/chồng, cha mẹ, hay bạn bè; muốn biểu đạt cảm xúc chân thật của mình về một cảnh hoàng hôn, hay về việc chúng ta thực sự cảm thấy mình là ai — nhưng rồi bằng cách nào đó chúng ta thất bại một cách kỳ là và thảm hại trong việc truyền đạt những điều thân mật và chân thật đó, những gì chúng ta nhận lại được chỉ là những phản hồi nhạt nhẽo và gây hụt hẫng. Thỉnh thoảng chúng ta cũng thành công, đôi khi chúng ta thấy rằng mình dễ dàng chia sẻ được với người này nhưng lại gặp nhiều khó khăn hơn trong việc truyền đạt điều mình muốn nói với một số người khác, thậm chí có những người chúng ta hoàn toàn không thể nói chuyện được. Song, những khoảnh khắc đột phá hiếm hoi đó chỉ càng chứng minh cho quy luật chung: Bạn vươn tay ra, mở lòng bộc bạch, thất bại, rồi lại cay đắng thu mình vào sâu bên trong chính mình.
Chúng ta phát xạ những tín hiệu tình yêu nồng nàn tới cha mẹ, vợ/chồng, người thân và bạn bè của mình, và những tình cảm đó đôi khi bị chệch hướng bởi từ ngữ mà chúng ta sử dụng đôi khi biểu đạt không chính xác điều mà chúng ta thực sự muốn bày tỏ. Sự tương tác của chúng ta thường chỉ là những cú chạm mang tính cơ học hoặc xã hội. Chúng ta gặp nhau, chào hỏi, làm việc cùng nhau, thậm chí sống cùng nhau, nhưng đó chỉ là những cú “va chạm” tình cờ chứ không phải là sự hòa hợp hay thấu hiểu sâu sắc. Con người gặp nhau, tương tác với nhau một cách hời hợt bề ngoài rồi lại rời xa nhau. Hoạ sĩ biếm hoạ Jules Feiffer chính là bậc thầy trong việc khắc hoạ khía cạnh này của bi kịch nhân sinh.
Ngay cả với tình dục – sự hợp nhất sâu sắc nhất mà các sinh vật có được. Với hầu hết mọi người, thậm chí là suốt cả cuộc đời, đó đơn giản chỉ là sự kết nối của những lớp vỏ bên ngoài. Sâu thẳm bên trong chúng ta chỉ mở ra một chút trong khoảnh khắc đạt cực khoái, nhưng ngay cả điều đó cũng ngắn ngủi, và sự mở ra đó không phải là sự giao tiếp. Đó là một sự vượt qua mang tính thể xác đối với sự chia cắt, chứ không phải là sự hiển lộ mang tính biểu tượng hay sự xác nhận cho thế giới nội tâm của một cá nhân. Nhiều người theo đuổi tình dục chính vì cho rằng đó là một bí ẩn giúp vượt qua sự tách biệt của thế giới nội tâm, và họ đổi từ người bạn tình này sang bạn tình khác bởi vì họ không bao giờ thực sự tìm thấy điều mà họ hằng khát khao có được – sự kết nối sâu sắc, chân thật và an toàn. Vì vậy, mới có những câu hỏi tra vấn không hồi kết: “Anh/Em đang nghĩ gì vậy — về em/anh à? Anh/Em có cảm thấy những gì em/anh cảm thấy không? Anh/Em có yêu em/anh không?”



Bình luận về bài viết này